“Có một giai đoạn trên đường đạo mà người tu không còn tìm kiếm giác ngộ, vì chính sự sống đã là pháp hành.
Đó là khi tâm và tuệ gặp nhau, khi hiểu biết không còn tách khỏi từ bi.
Hoa Nghiêm gọi đó là: Sự thức tỉnh trong thức tỉnh.”
Sự Thức Tỉnh Trong Thức Tỉnh Pháp hành Hoa Nghiêm Và Giai Đoạn Tái Khai Ngộ
I. Khi Giới ,Định, Tuệ đã thành đời sống
Có những người đã sống trong ý thức đạo nghĩa, vận hành đời mình theo Giới ,Định ,Tuệ.
Họ không còn lạc lối trong tham sân si, đã giữ tâm tĩnh, biết thiện, ác, biết nhân , quả, và sống hiền hòa giữa thế gian.
Nhưng rồi, một ngày kia, họ lại được đánh thức thêm một lần nữa.
Không phải bởi pháp mới, mà bởi ánh sáng nội tâm trỗi dậy sau những chấn động sâu thẳm.
Đó là lúc họ bước vào giai đoạn tái khai ngộ hay còn gọi là “sự thức tỉnh trong thức tỉnh.”
II. Tái khai ngộ khi đạo không còn là ẩn tu
Khi ấy, họ nhận ra: Sự tu tập không chỉ nằm trong thiền thất, mà còn nằm trong sống, chịu và trải nghiệm.
Tu không chỉ là tĩnh lặng mà còn là đi qua khổ đau để hiểu trọn vẹn từ bi, trí tuệ và dũng cảm.
Nội tâm họ bắt đầu đánh thức phần người phần đã im lặng quá lâu trong hành trình “tu sửa”.
Họ thực hành khiêm hạ thật sự, không còn qua lời giảng hay sách vở, mà qua việc học từ chính chúng sinh, kể cả những người mà bản ngã từng cho là thấp kém.
Đó chính là lúc họ phá vỡ lớp ngã ẩn cuối cùng lớp ngã tinh vi nhất, mang hình tướng của “người tu biết đạo”.
III. Khi tâm và tuệ hòa làm một
Sau cơn chấn động ấy, họ bước sang cảnh giới tự do tuyệt đối. Ở đó, tâm và tuệ không còn hai.
Hiểu biết không còn khô cứng, và từ bi không còn là lòng thương cảm yếu mềm.
Người ở cảnh giới này hiếm khi rơi lệ, bởi họ thấu suốt bản chất của mọi khổ đau nhưng không còn bị khổ đau trói buộc.
Tâm thấy rõ vô thường mà vẫn yêu thương, biết rõ đời là mộng huyễn mà vẫn sống hết lòng.
Đó là tự do trong minh triết, là sự sống có đạo trong từng hơi thở.
IV. Khi đạo và đời giao nhau
“Đạo không ở trên cao, mà ở ngay trong lòng người đang sống tỉnh thức.”
Khi đã đi đến điểm giao giữa đạo và đời, giữa tỉnh thức và yêu thương, người hành pháp hiểu rằng:
Từ bi và trí tuệ là hai cánh của cùng một đóa hoa.
Đó là Hoa Nghiêm trong chính con người nơi mọi pháp, mọi duyên, mọi mối quan hệ đều trở thành phương tiện giác ngộ.
Không còn ranh giới giữa “người tu” và “người đời”, giữa “thánh ” và “ phàm nhân”, chỉ còn sự trong sáng và chân thành tuyệt đối của tâm.

V. Lời kết
“Khi tâm thấy tâm, mọi pháp đều tan,
Khi người thấy người, mọi duyên đều viên.”
“Sự thức tỉnh trong thức tỉnh” không phải là điểm kết thúc,
mà là bắt đầu của hành trình mới hành trình sống tỉnh giữa đời, hành đạo giữa người.
Đó chính là cốt tủy của Tâm Pháp Hoa Nghiêm:
Pháp hành nội chứng
Đạo hành ngoại ứng.

